Mới lên mười đã lạc
loài
Mười ba tuổi đã dạn dày gió sương
Hai mươi lăm tuổi, tình buồn
Ba mươi lăm tuổi, đứt đường công danh
Ba mươi sáu tuổi chạy
quanh
Mười ba tuổi đã dạn dày gió sương
Hai mươi lăm tuổi, tình buồn
Ba mươi lăm tuổi, đứt đường công danh
Ba mươi bảy tuổi cải danh thành tù
Bốn mươi tuổi vẫn mịt mù
Bốn mươi hai tuổi, oán thù qua cơn
Ngồi nhà giá áo túi cơm
Năm mươi mốt tuổi, gánh gồng ly hương
Lòng trần chưa dứt tơ vương
Nếu ai lỡ xót, thì thương cho cùng
Yên Nê Đoàn Văn Khanh
No comments:
Post a Comment