Ký sự Tùy bút
THEO GIÒNG THỜI GIAN
Tôi có trở về
Bình định vài lần sau này, nhưng chỉ là về để thăm mộ
cha mẹ tôi. Tôi đã gặp lại nhiều người quen biết cũ.
Tất cả đều vui mừng khi thấy tôi đã khôn lớn. Tôi đã
thấy thành phố Quy nhơn và các thị trấn được xây dựng
mới lại trên những hoang tàn đổ nát vừa qua. Tôi cũng đã
nhìn thấy ngôi mộ của cha tôi và hai ông Nguyễn và Võ được
chính quyền mới cho xây cất lại đàng hoàng ngay tại chỗ
pháp trường xưa.
Chế độ mới cũng đã có lần làm lễ truy điệu tại chỗ. Tôi nghĩ rằng trong số những người dân tham dự lễ truy điệu hôm đó, có lẽ cũng có cả những người trước đây vài năm cũng đã từng đứng tại nơi đây để hô thật to câu: "Ðả đảo Việt gian phản động" nhưng bây giờ thì lại đang cúi đầu im lặng để tưởng niệm những con người đã hy sinh vì lý tưởng.
Chế độ mới cũng đã có lần làm lễ truy điệu tại chỗ. Tôi nghĩ rằng trong số những người dân tham dự lễ truy điệu hôm đó, có lẽ cũng có cả những người trước đây vài năm cũng đã từng đứng tại nơi đây để hô thật to câu: "Ðả đảo Việt gian phản động" nhưng bây giờ thì lại đang cúi đầu im lặng để tưởng niệm những con người đã hy sinh vì lý tưởng.
Nhưng cũng chỉ
được có vài năm thanh bình mong manh rồi chiến sự lại xảy
ra. Cuộc chiến đấu chống ngoại xâm vừa qua tuy là đã chấm
dứt vì người Pháp đã ra đi nhưng vết nứt rạn của tình
dân tộc thì lại càng thêm sâu sắc và lòng người càng thêm
phân hóa. Những người đã từng bị cộng sản khống chế
không muốn một lần nữa lại phải sống dưới ách độc
tài của những con người đang vong thân vì những lý tưởng
không tưởng. Họ đã cầm súng để bảo vệ cho nền Tự
do mà họ vừa mới có. Những con người cộng sản cũng đang
trở lại tìm cách tiêu diệt những người không chấp nhận
đường lối của mình. Máu lại đổ và những công trình
xây dựng của con người để phục vụ cho con người lại
bị hủy hoại. Vết thương vừa kéo da non lại thêm một lần
lở loét. Các vùng cha mẹ tôi yên nghỉ đều trở thành vùng
chiến trận nên tôi cũng không còn có thể trở lại.
Trên vùng đất
đau khổ này vẫn chưa hết đau khổ. Bạn bè tôi bây giờ
là những kẻ trưởng thành và có nhiều người đang cùng
cha anh lao mình vào cuộc chiến đấu mới để bảo vệ cho
niềm tin của mình. Lần này thì sự hủy diệt lại còn tàn
bạo hơn và dai dẳng hơn. Tôi không còn ở Bình định để
chứng kiến thêm một lần nữa cảnh điêu linh của xứ sở
này, tuy rằng thỉnh thoảng tôi vẫn nhận được tin một
vài bạn bè ngày xưa nay đã gục ngã. Tôi ở một phương
trời khác cũng đang gắn mình vào guồng máy đang quay. Tôi
chỉ biết nhớ họ qua một thoáng, hồi tưởng một vài kỷ
niệm xa xưa, và cầu xin cho họ được yên nghỉ trong niềm
thanh thoát bên kia cuộc đời. Tôi hiểu rằng qua hai thời
kỳ chinh chiến và đấu tranh cho niềm tin của mình, có rất
nhiều người Bình định cũng đã chịu những đau khổ và
mất mát không khác gì tôi. Tự nhiên tôi thấy mình có phần
gắn liền với những vui buồn chung của mảnh đất này.
Rồi chiến tranh
cũng kết thúc một cách thật bất ngờ mà kẻ thắng không
hẳn là kẻ đã nắm phần lẽ phải. Máu không còn đổ nhưng
nước mắt lại tuôn trào vì những cảnh chia ly, tan nát, tù
đày. Người Bình định cũng mang chung niềm đau của cả nước.
Bà con bạn bè ở đây cũng lần lượt bỏ xứ ra đi. Tôi
đã gặp họ ở bốn phương trời và bây giờ thì họ cũng
như tôi, đang mang nặng một nỗi nhớ nhung về một quê hương
không còn nữa.
Người ở lại
thì cũng có thể là những người không có cách ra đi đành
bám lấy mảnh đất thương đau để mà sống và đợi chờ.
Cũng có thể họ là những người vẫn tin tưởng vào con đường
tranh đấu mà họ đã chọn và đang còn theo đuổi là con đường
duy nhất phải theo để cứ mãi mãi thù ghét những người
không đồng quan điểm và tiếp tục đưa xứ sở vào con đường
tan rã. Thực ra thì dù cho họ là ai đi nữa, một khi đã sống
trên mảnh đất này, họ đều có chung một ước muốn: nhìn
thấy con người hạnh phúc và nhìn thấy quê hương thanh bình.
Từ bao nhiêu năm nay, cái ước muốn chung ấy đã bị một
nhóm người cuồng vọng diễn dịch theo cái chủ quan hạn
hẹp của mình rồi đem áp đặt quan niệm đó lên những người
khác đã khiến cho đất nước bị tan nát và con người bị
chà đạp. Và điều ấy vẫn đang còn tiếp diễn.
Tôi không phải
người Bình định, nhưng mười năm tuổi thơ và tuổi niên
thiếu của tôi đã trôi qua trên vùng đất này và để lại
trong tâm hồn tôi những dấu ấn kỷ niệm sâu đậm không
bao giờ quên. Bây giờ tôi không còn sống ở Bình định nữa,
nhưng mỗi khi nói về Bình định hay gặp người Bình định,
tôi cũng đã có vô số kỷ niệm vui buồn nơi đây để cùng
chia xẻ với họ niềm nhung nhớ. Và chính trong niềm nhớ
nhung của kỷ niệm, tôi như tìm thấy ở Bình định cũng
là một phần trong cái quê hương đánh mất của tôi vì tôi
vẫn mãi mãi là kẻ đi tìm một quê hương.
ĐOÀN
VĂN KHANH
No comments:
Post a Comment