Theo cha mẹ chạy bỏ quê hương đi tìm cuộc sống còn
Nơi xứ người, em lớn lên như một cành cây dại
Nhớ về cội nguồn, em có bao giờ suy nghĩ gì không?
Em có hiểu vì sao em sống ngoài Tổ quốc?
Cha em mang nỗi buồn thân phận kẻ lưu đày
Buổi ly hương dù thiết tha với tiền đồ dân tộc
Ðối với quê nhà vẫn thấy lòng u uẩn không nguôi
Em có biết đất nước
mình có một thời là thuộc địa
Dân tộc mình đã vùng lên giành lại chủ quyền
Ðã trải qua một cuộc chiến kéo dài và tàn khốc
Giang sơn mình một mảnh lại phân thành Nam Bắc
Người chung một dòng mà lý tưởng lại khác nhau
Chủ nghĩa nào cũng xưng vì mưu cầu hạnh phúc
Lý tưởng nào cũng hô hào vì dân tộc đấu tranh
Và từ đó lôi cuốn nhau vào một cuộc tương tàn
Trong kiềm tỏa của những thế lực tranh quyền bá chủ
Mục đích đấu tranh dần dà thay màu đổi nghĩa
Chìm trong cơn thử lửa thay cho các siêu cường
Ai sai lầm? Ai lẽ phải? Và ai thực sự thắng ai ?
Ðây là cả vấn đề, lịch sử về sau sẽ phê phán
Dân tộc mình đã vùng lên giành lại chủ quyền
Ðã trải qua một cuộc chiến kéo dài và tàn khốc
Giang sơn mình một mảnh lại phân thành Nam Bắc
Người chung một dòng mà lý tưởng lại khác nhau
Chủ nghĩa nào cũng xưng vì mưu cầu hạnh phúc
Lý tưởng nào cũng hô hào vì dân tộc đấu tranh
Và từ đó lôi cuốn nhau vào một cuộc tương tàn
Trong kiềm tỏa của những thế lực tranh quyền bá chủ
Mục đích đấu tranh dần dà thay màu đổi nghĩa
Chìm trong cơn thử lửa thay cho các siêu cường
Ai sai lầm? Ai lẽ phải? Và ai thực sự thắng ai ?
Ðây là cả vấn đề, lịch sử về sau sẽ phê phán
Lớp cha anh của em
đã có một thời chiến đấu
Rất nhiều người đã nằm xuống cho niềm tin
Bảo vệ Tự do cho Miền Nam sau ngày chia cắt
Ðối lại, người cộng sản bạo tàn ở Miền Bắc
Vẫn không ngừng tham vọng nhuộm đỏ trọn giang sơn
Suốt hai mươi năm từng ngày chiến đấu mỏi mòn
Người chân chính vẫn mang một nỗi đau quằn quại
Trong xu thế hỗn mang chiến lược của thời đại
Lòng hy sinh lấp biển không ngăn nổi sóng ngàn trùng
Của những thế lực bá quyền bên ngoài đưa đẩy
Cha anh của em là những kẻ bị cưỡng bức tan hàng
Dù nỗ lực, nhưng cô đơn, cũng phải đành bỏ cuộc
Người cộng sản gặp thời, ngang nhiên cai trị nước
Chế độ Miền Nam tan vỡ, bị gán tiếng Ngụy quyền
Cha anh của em hóa thành Ngụy quân, phải đền nợ máu
Ngày kẻ thắng vào là ngày kẻ thua ôm hận ra đi
Người kẹt lại, sống mòn, ôm nỗi hờn trong thầm lặng
Ngày đất nước thống nhất lại trở thành ngày Quốc hận
Vì lý tưởng Tự do chưa hề tắt ở trong lòng
Lá cờ vàng vẫn tung bay nơi mảnh đất dung thân
Dù trên trường quốc tế, lá cờ vàng đã đi vào dĩ vãng
Rất nhiều người đã nằm xuống cho niềm tin
Bảo vệ Tự do cho Miền Nam sau ngày chia cắt
Ðối lại, người cộng sản bạo tàn ở Miền Bắc
Vẫn không ngừng tham vọng nhuộm đỏ trọn giang sơn
Suốt hai mươi năm từng ngày chiến đấu mỏi mòn
Người chân chính vẫn mang một nỗi đau quằn quại
Trong xu thế hỗn mang chiến lược của thời đại
Lòng hy sinh lấp biển không ngăn nổi sóng ngàn trùng
Của những thế lực bá quyền bên ngoài đưa đẩy
Cha anh của em là những kẻ bị cưỡng bức tan hàng
Dù nỗ lực, nhưng cô đơn, cũng phải đành bỏ cuộc
Người cộng sản gặp thời, ngang nhiên cai trị nước
Chế độ Miền Nam tan vỡ, bị gán tiếng Ngụy quyền
Cha anh của em hóa thành Ngụy quân, phải đền nợ máu
Ngày kẻ thắng vào là ngày kẻ thua ôm hận ra đi
Người kẹt lại, sống mòn, ôm nỗi hờn trong thầm lặng
Ngày đất nước thống nhất lại trở thành ngày Quốc hận
Vì lý tưởng Tự do chưa hề tắt ở trong lòng
Lá cờ vàng vẫn tung bay nơi mảnh đất dung thân
Dù trên trường quốc tế, lá cờ vàng đã đi vào dĩ vãng
Em có nghe kể về nhà
thơ kháng chiến với nỗi lòng u uẩn
Theo đoàn quân chiến khu về tiếp thu Hà nội thời đình chiến 54
Ðã nhìn ra một thực tế não nề của ngày trở lại thành phố cũ
Tôi bước đi không thấy phố, không thấy nhà
Chỉ thấy mưa sa trên màu cờ đỏ *
Hai mươi mốt năm sau, đoàn quân Bắc Việt tiến vào Sài gòn bỏ ngỏ
Họ đã thấy gì nếu không phải hàng đoàn người bỏ của chạy lấy thân
Cùng những người dân hờ hững đứng nhìn đoàn quân tiếp quản
Họ hẳn là... cũng thấy mình ngơ ngác trước thực tế ngỡ ngàng
Suốt ba mươi năm chiến trận miệt mài chỉ biết gây tang tóc
Kẻ thắng trận luôn tự hào mình giải phóng cho người dân
Nay đã qua hai mươi năm xây dựng xã hội chủ nghĩa vinh quang
Người dân lành vẫn chưa có lấy một ngày được ăn no mặc đủ
Xã hội bây giờ lại càng đồi trụy, thối nát, bất công
Có những con người chỉ biết học đòi lên mặt kiêu căng
Có một số người tập tễnh sống đời xa hoa thụ hưởng
Lại quá nhiều mảnh đời cứ phải sống chui, sống nhủi, để sống còn
Thể hiện Tự do Dân chủ chỉ toàn là luận điệu luẩn quẩn
Em có thấy mình xót xa cho dân tộc không em?
Theo đoàn quân chiến khu về tiếp thu Hà nội thời đình chiến 54
Ðã nhìn ra một thực tế não nề của ngày trở lại thành phố cũ
Tôi bước đi không thấy phố, không thấy nhà
Chỉ thấy mưa sa trên màu cờ đỏ *
Hai mươi mốt năm sau, đoàn quân Bắc Việt tiến vào Sài gòn bỏ ngỏ
Họ đã thấy gì nếu không phải hàng đoàn người bỏ của chạy lấy thân
Cùng những người dân hờ hững đứng nhìn đoàn quân tiếp quản
Họ hẳn là... cũng thấy mình ngơ ngác trước thực tế ngỡ ngàng
Suốt ba mươi năm chiến trận miệt mài chỉ biết gây tang tóc
Kẻ thắng trận luôn tự hào mình giải phóng cho người dân
Nay đã qua hai mươi năm xây dựng xã hội chủ nghĩa vinh quang
Người dân lành vẫn chưa có lấy một ngày được ăn no mặc đủ
Xã hội bây giờ lại càng đồi trụy, thối nát, bất công
Có những con người chỉ biết học đòi lên mặt kiêu căng
Có một số người tập tễnh sống đời xa hoa thụ hưởng
Lại quá nhiều mảnh đời cứ phải sống chui, sống nhủi, để sống còn
Thể hiện Tự do Dân chủ chỉ toàn là luận điệu luẩn quẩn
Em có thấy mình xót xa cho dân tộc không em?
Em có biết trong
quá trình lịch sử cận đại
Vua Quang Trung, vị anh hùng thao lược đất Tây sơn
Người chiến thắng quân Thanh và quân Xiêm xâm lược
Người mở đường chấm dứt thời kỳ Trịnh Nguyễn phân tranh
Tiếc thay cho vận số nhà Tây sơn không được vững bền
Suốt một trăm năm mươi năm dưới triều nhà Nguyễn
Nhà Tây sơn oan uổng mang lấy tiếng Ngụy triều
Ðời hôm nay đã tôn Vua Quang Trung trở về ngôi cả
Và lịch sử cũng đã đem nhà Nguyễn ra xét tội luận công
Bài học lịch sử này em nên ghi nhớ
Ðể khi nhìn lại quá khứ em biết phân định thực hư
Người thua trận không hẳn là người vô chính nghĩa
Ðó chẳng qua vì vận nước chưa đến buổi hanh thông
Em đừng ơ hờ khi thấy mình là con cháu kẻ lưu vong
Mà hãy sống thế nào xứng đáng hơn cho Tổ quốc
Vua Quang Trung, vị anh hùng thao lược đất Tây sơn
Người chiến thắng quân Thanh và quân Xiêm xâm lược
Người mở đường chấm dứt thời kỳ Trịnh Nguyễn phân tranh
Tiếc thay cho vận số nhà Tây sơn không được vững bền
Suốt một trăm năm mươi năm dưới triều nhà Nguyễn
Nhà Tây sơn oan uổng mang lấy tiếng Ngụy triều
Ðời hôm nay đã tôn Vua Quang Trung trở về ngôi cả
Và lịch sử cũng đã đem nhà Nguyễn ra xét tội luận công
Bài học lịch sử này em nên ghi nhớ
Ðể khi nhìn lại quá khứ em biết phân định thực hư
Người thua trận không hẳn là người vô chính nghĩa
Ðó chẳng qua vì vận nước chưa đến buổi hanh thông
Em đừng ơ hờ khi thấy mình là con cháu kẻ lưu vong
Mà hãy sống thế nào xứng đáng hơn cho Tổ quốc
Yên Nê Đoàn Văn Khanh
_________
* Thơ Trần
Dần
No comments:
Post a Comment