Có những
chuyện
bâng quơ như cọng cỏ
Ðứng nghiêng nghiêng chờ gió thổi vào hồn
Trong khoảnh khắc của thời gian vô định
Cả ngàn xưa rơi rụng xuống ngàn trùng
Tình yêu đến,
không đâu, chỉ là tưởng tượng
Của hồn thơ phiêu lãng đến vô thường
Xui âm thanh họp lại thành ngôn ngữ
Ðể từ đây trong không trung có tiếng thì thầm
bâng quơ như cọng cỏ
Ðứng nghiêng nghiêng chờ gió thổi vào hồn
Trong khoảnh khắc của thời gian vô định
Cả ngàn xưa rơi rụng xuống ngàn trùng
Tình yêu đến,
không đâu, chỉ là tưởng tượng
Của hồn thơ phiêu lãng đến vô thường
Xui âm thanh họp lại thành ngôn ngữ
Ðể từ đây trong không trung có tiếng thì thầm
Có những chuyện
hiển nhiên như sỏi đá
Nằm im trơ nghe giòng nước chảy trôi
Ơ hờ quá ! nào hay từ vạn cổ
Sỏi đá mòn se sắt mãi không thôi
Ðời bình lặng,
không đâu, tình khắc khoải
Theo chiều hoang niềm thương nhớ vơi đầy
Lời ca dao chợt nghe buồn vời vợi
Ðể từ đây bên những bờ lau có gió thở dài
hiển nhiên như sỏi đá
Nằm im trơ nghe giòng nước chảy trôi
Ơ hờ quá ! nào hay từ vạn cổ
Sỏi đá mòn se sắt mãi không thôi
Ðời bình lặng,
không đâu, tình khắc khoải
Theo chiều hoang niềm thương nhớ vơi đầy
Lời ca dao chợt nghe buồn vời vợi
Ðể từ đây bên những bờ lau có gió thở dài
Có những chuyện
hoang đường như cổ tích
Như giọt nước mắt ngà nhỏ xuống hư vô
Quả tim ngọc thoắt quay về sỏi đá
Cho giòng sông rửa xóa khối u tình
Giọt lệ khô rồi nhưng giòng đời chưa cạn
Nên ngàn sau lại nối với ngàn xưa
Trong sỏi đá hồn thơ bừng sống dậy
Ðể từ đây trên những giòng sông có tiếng hát lênh đênh
hoang đường như cổ tích
Như giọt nước mắt ngà nhỏ xuống hư vô
Quả tim ngọc thoắt quay về sỏi đá
Cho giòng sông rửa xóa khối u tình
Giọt lệ khô rồi nhưng giòng đời chưa cạn
Nên ngàn sau lại nối với ngàn xưa
Trong sỏi đá hồn thơ bừng sống dậy
Ðể từ đây trên những giòng sông có tiếng hát lênh đênh
Yên Nê Đoàn Văn Khanh
No comments:
Post a Comment