Trên quả
đất ơ hờ từ vạn kỷ
Người từ đâu đã ghé lại nơi đây
Mượn cát bụi mảnh hình hài tạm bợ
Xin thinh không hơi thở để vào đời
Và từ đấy người thấy mình hiện hữu
Trong kiếp người lăn lóc cõi trần ai
Người từ đâu đã ghé lại nơi đây
Mượn cát bụi mảnh hình hài tạm bợ
Xin thinh không hơi thở để vào đời
Và từ đấy người thấy mình hiện hữu
Trong kiếp người lăn lóc cõi trần ai
Người đã sống
hay bị chìm vào cuộc sống
Trong đam mê thể hiện những mưu cầu
Của cát bụi trót một lần lầm lỡ
Mượn hình hài để thương ghét lẫn nhau
Xây ảo mộng mà ngỡ là thực tại
Mong tạo hình làm tượng đá ngàn sau
Nhưng mà đá chỉ thêm mòn trăn trở
Ðể cho đời được chỗ bám lên rêu
Trong đam mê thể hiện những mưu cầu
Của cát bụi trót một lần lầm lỡ
Mượn hình hài để thương ghét lẫn nhau
Xây ảo mộng mà ngỡ là thực tại
Mong tạo hình làm tượng đá ngàn sau
Nhưng mà đá chỉ thêm mòn trăn trở
Ðể cho đời được chỗ bám lên rêu
Người nhớ lại thủa hãy còn nguyên đá
Núi chưa trồi nên biển cả chưa sâu
Thời chưa động nên tuổi chưa hề trông đợi
Ðời chưa vui buồn nên đá chẳng thương đau
Người lỡ khóc
cho đời vào biển động
Tuổi bắt đầu và tan vỡ theo mau
Người tiếc nuối cho những gì dang dở
Chưa bây giờ đã đánh mất mai sau
Ðời là ảo giác hay người là ảo tưởng
Khi chung quanh tất cả vẫn quay đều
Người không biết, và không thể nào người biết
Tuổi bắt đầu và tan vỡ theo mau
Người tiếc nuối cho những gì dang dở
Chưa bây giờ đã đánh mất mai sau
Ðời là ảo giác hay người là ảo tưởng
Khi chung quanh tất cả vẫn quay đều
Người không biết, và không thể nào người biết
Thôi người nhé
chớ ai hoài tiếc nuối
Nơi chốn này, rêu phủ đá tự ngàn xưa
Người ghé lại cho đời thêm lẫn lộn
Ðể rồi đi chưa biết đến bao giờ...
Nơi chốn này, rêu phủ đá tự ngàn xưa
Người ghé lại cho đời thêm lẫn lộn
Ðể rồi đi chưa biết đến bao giờ...
Người lại đi
ngẫu nhiên như người đến
Không còn gì khi lửa tắt chiều đông
Hình hài người rồi trở về cát bụi
Hơi thở người rồi hòa lẫn với thinh không
Trong cõi vui ư? Chỉ là miền thanh thản
Trong cõi buồn ư? Tất cả vẫn mông lung
Trong cõi nhớ ư? Trước sau đều phẳng lặng
Trong cõi quên ư? Chưa hề có ban đầu
Từ nơi nào xa hơn cả những vì sao
Thôi người nhé, đừng bao giờ ngoảnh lại
Nơi chốn này, đá đã xanh rêu
Không còn gì khi lửa tắt chiều đông
Hình hài người rồi trở về cát bụi
Hơi thở người rồi hòa lẫn với thinh không
Trong cõi vui ư? Chỉ là miền thanh thản
Trong cõi buồn ư? Tất cả vẫn mông lung
Trong cõi nhớ ư? Trước sau đều phẳng lặng
Trong cõi quên ư? Chưa hề có ban đầu
Từ nơi nào xa hơn cả những vì sao
Thôi người nhé, đừng bao giờ ngoảnh lại
Nơi chốn này, đá đã xanh rêu
Yên Nê Đoàn Văn Khanh
No comments:
Post a Comment