Pages

"Ao Sau Vườn" vốn là một trang Web đã từng góp mặt trên mạng từ năm 1998 nhằm phổ biến những sáng tác của cá nhân tôi để cùng chia xẻ với mọi người, nhưng nay đã đóng lại vì khả năng kỹ thuật cũng như sức khoẻ không còn cho phép tôi duy trì trang Web này như cũ. Tuy nhiên, để đáp lại chút duyên tri ngộ cũng như cảm tình mà nhiều bạn bè và độc giả đã dành cho trang Web trên bấy lâu nên tôi dùng trang blog này làm nơi lưu trữ các sáng tác trên hầu giúp qúy bạn bè và độc giả có thể ghé vào đọc khi muốn tìm lại chút kỷ niệm nào đó đối với "Ao Sau Vườn".

Sunday, February 10, 2013

Dã Tràng Xe Cát - Yên Nê


Trót sinh ra nhằm một thời chinh chiến
Quê hương mình tang tóc phủ triền miên
Tuổi ấu thơ lìa phố phường chạy loạn 

Lời mẹ ru chìm trong tiếng bom đạn hãi hùng

Ðêm trăng tỏ nghe tiếng người mài kiếm
Chúng mình quên những mơ ước thần tiên 

Nhìn cha anh cương quyết một lời nguyền
Theo tiếng gọi của Hồn thiêng sông núi
Ði nuôi chí căm hờn vì vận nước ngửa nghiêng


Có biết bao những tấm lòng nhiệt huyết
Như chàng trai làng bỏ giếng nước gốc đa
Ði giành lại giang san trong tay giặc
Hoặc như những bà mẹ già tóc bạc
Tay đã run, gối mỏi, vẫn cuốc đất trồng khoai
Mong nuôi con đánh giặc đêm ngày
Dẫu mình áo rách vai, cơm ăn chừng lưng bát
Lại có cả những mảnh tình da diết
Của người mới làm chồng đã vội đi đánh trận miền xa
Chợt nghe tin người vợ trẻ chết ở quê nhà
Vòng lửa đạn không giết người trai chiến tuyến
Mà nỗi xót xa thì... chưa biết thủa nào nguôi
Ôi đẹp thật chuyện một thời kháng chiến
Chúng mình nghe mà thổn thức trong lòng
Bao người đi, được mấy người trở lại?
Nhưng mà sao đất nước vẫn không yên
Thù và bạn bỗng trở thành lẫn lộn
Có những anh em nhà quay súng gườm nhau
Bởi vì đâu người một nước hết thương nhau ?
Vì lý tưởng? vì quê hương? hay chỉ vì tranh sống?
Ôi cái thủa hào hùng của một mùa thu thôi thúc
Với những con người quyết chí ra đi
Thề tranh đấu cho tiền đồ dân tộc
Ðã qua đi như một giấc mơ tàn
 
Chúng mình lớn lên trên đất nước bị qua phân
Kẻ tập kết, người di cư, xuôi ngược
Kẻ ra đi, ngưòi ở lại, chua xót ngỡ ngàng
Hờn sông Gianh một thời chưa gột xóa
Sông Bến hải thêm một lần khơi dậy nỗi ly tan
Mình nhìn lại bốn ngàn năm lịch sử
Từ Tiên Rồng đi tìm một mảnh đất dung thân
Nước sông Hồng, ruộng đồng chân núi Tản
Hai ngàn năm gầy dựng một vua Hùng
Mà quá khứ lưu truyền chỉ còn trong huyền thoại
Lịch sử bắt đầu là lịch sử của thương tâm
Một ngàn năm quằn quại, thù quân Bắc
Một trăm năm rên siết, hận quân Tây
Và còn lại là những gì anh nhỉ
Nếu không là những lần nội chiến tương tàn
Của những thời tự chủ vẫn loanh quanh
Ði tìm mãi một bình minh rực rỡ 

Khi cơn lốc chưa đến hồi tắt lặng
Thì đến luợt chúng mình lại bị cuốn theo cha anh
Bỏ mái trường, xa người yêu, tiếp tục đời tranh đấu
Vì Tự do? vì công lý? vì Hạnh phúc toàn dân?
Hay cũng chỉ vì ngông cuồng ảo tưởng?
Vì nợ nần xương máu thủa phân tranh?
Bom đạn nổ biến con người thành mãnh thú
Thịt xương rơi làm bốc lửa căm hờn
Mình nhìn nhau như thể những tội nhân
Ðể xâu xé, để trút bỏ những gì phẫn nộ
Mà cơn mê thời đại đang ám ảnh đưa đường
Từ núi rừng Trường sơn đến đồng bằng sông Cửu
Những địa danh gợi lại cảnh hoang tàn
Những trận đánh khơi thêm niềm u uẩn
Bạn bè chúng mình từ chiến tuyến đôi bên
Ðã lần lượt rủ nhau về với lòng đất mẹ
Ôi đất mẹ ngàn đời toàn ấp ủ đau thương

Chinh chiến mãi cũng có ngày tàn chinh chiến
Giữa chúng mình phải có kẻ tan hàng
Anh nhìn tôi là một người chiến bại
Tôi chưa xem anh như là kẻ chiến thắng bao giờ
Giữa chúng mình là một trời ngăn cách
Của bao nhiêu năm dối trá, nghi ngờ
Vì Ðộc lập, cha anh mình đã hy sinh oan uổng
Vì Tự do, chúng mình đã biến thành những kẻ vong thân
Ðất nước mình sau bao lần giải phóng, giao tranh
Chỉ còn cảnh xác xơ và đổ vỡ
Dân tộc mình qua nửa thế kỷ dài trăn trở
Vẫn đói nghèo, lạc hậu với lầm than
Anh và tôi, ai đã mang lại gì cho người dân?
Trước lịch sử, chúng ta đều là những con người thất bại
 

  Yên Nê Đoàn Văn Khanh

No comments:

Post a Comment