Rừng xưa cỏ khuất lối mòn tìm nhau
Vỡ từ lâu giấc mộng đầu
Mà sao cứ mãi ưu sầu mang mang
Nửa đời bút, kiếm, dở dang
Năm năm tù ngục, muôn vàn tả tơi
Gót mòn, gối mỏi, tay rời
Ðem thân nương náu quê người, buồn tênh
Buồn chi, buồn thật mông mênh
Biết bao giờ hết lênh đênh ngỡ ngàng
Biết bao giờ hết mơ màng
Ðể thôi tiếc nuối lỡ làng tuổi xanh...
Người đâu bỗng đến mong manh
Như quen, như biết, sao đành lạ nhau
Ta soi mái tóc bạc màu
Chợt nghe nuối tiếc đi vào lãng quên
Như quen, như biết, sao đành lạ nhau
Ta soi mái tóc bạc màu
Chợt nghe nuối tiếc đi vào lãng quên
Yên Nê Đoàn Văn Khanh
No comments:
Post a Comment