Làm sao em biết vì đâu
Lối xưa vắng bóng từ lâu một người
Một lần mây trắng ngừng trôi
Một đôi mắt đã ru tôi mộng lành
Thực ra mắt có long lanh?
Hay là hôm ấy nắng hanh, tôi nhầm
Nhưng tôi lại trót âm thầm
Chắt chiu ươm nắng nẩy mầm ước mơ
Và tôi cũng đã làm thơ
Nhưng nào ai được bao giờ đọc qua
Lối xưa vắng bóng từ lâu một người
Một lần mây trắng ngừng trôi
Một đôi mắt đã ru tôi mộng lành
Thực ra mắt có long lanh?
Hay là hôm ấy nắng hanh, tôi nhầm
Nhưng tôi lại trót âm thầm
Chắt chiu ươm nắng nẩy mầm ước mơ
Và tôi cũng đã làm thơ
Nhưng nào ai được bao giờ đọc qua
Vì giòng đời quá thờ
ơ
Nên tình chẳng đẹp như thơ tôi làm
Một chiều cũng nắng hanh vàng
Nghe tin em đã sang ngang, thôi đành!
Tình như cảm xúc qua tranh
Bài thơ tuy nhớ, mộng lành xin quên
Ước mơ kết lại lời nguyền
Ðường em đi được trọn niềm yên vui
Và không hề biết trên đời
Có tôi vẫn mãi ngậm ngùi mơ xưa
Nên tình chẳng đẹp như thơ tôi làm
Một chiều cũng nắng hanh vàng
Nghe tin em đã sang ngang, thôi đành!
Tình như cảm xúc qua tranh
Bài thơ tuy nhớ, mộng lành xin quên
Ước mơ kết lại lời nguyền
Ðường em đi được trọn niềm yên vui
Và không hề biết trên đời
Có tôi vẫn mãi ngậm ngùi mơ xưa
Yên Nê Đoàn Văn Khanh
No comments:
Post a Comment