Thiếu thời, lạc
lõng bơ vơ
Biết yêu thì lại ngẩn ngơ vì tình
Nửa đời làm lính thư sinh
Ðến khi cởi áo thấy mình bó tay
Xưa, cha gục ngã, rứt ray
Hai mươi năm, tới con nay cùng đường
Tuổi hoa niên lại gông cùm
Trăm năm dù dứt, vết buồn còn nung
Biết yêu thì lại ngẩn ngơ vì tình
Nửa đời làm lính thư sinh
Ðến khi cởi áo thấy mình bó tay
Xưa, cha gục ngã, rứt ray
Hai mươi năm, tới con nay cùng đường
Tuổi hoa niên lại gông cùm
Trăm năm dù dứt, vết buồn còn nung
Yên Nê Đoàn Văn Khanh
No comments:
Post a Comment