Trót mang hơi thở vào đời
Em còn nuối tiếc kiếp người mong manh
Bụi trần dang dở xuân xanh
Mà sao em đã sớm thành hư không
Buồn, vui, thương, ghét, giận hờn
Trả về nhân thế còn trong lưu đày
Không gian rồi xóa hình hài
Thời gian rồi lắng, cho dài hư vô
Em còn nuối tiếc kiếp người mong manh
Bụi trần dang dở xuân xanh
Mà sao em đã sớm thành hư không
Buồn, vui, thương, ghét, giận hờn
Trả về nhân thế còn trong lưu đày
Không gian rồi xóa hình hài
Thời gian rồi lắng, cho dài hư vô
Yên Nê Đoàn Văn Khanh
No comments:
Post a Comment