Kể từ xa cách đôi đường
Hai mươi năm lẻ đủ mòn gót chân
Sông hồ trải mấy phong trần
Mà sao chẳng được một lần gặp nhau
Ðến nay tóc đã ngả màu
Tình xanh đã héo, nhìn nhau ngỡ ngàng
Hai mươi năm lẻ đủ mòn gót chân
Sông hồ trải mấy phong trần
Mà sao chẳng được một lần gặp nhau
Ðến nay tóc đã ngả màu
Tình xanh đã héo, nhìn nhau ngỡ ngàng
Hỡi người em xứ Huế
buồn
Có nghe tiềm thức rủ hồn về xưa?
Còn đâu vành nón bài thơ
Che nghiêng làn tóc xõa bờ vai ngoan
Ðôi tay đã đuối cơ hàn
Ðôi chân hằn vết thời gian não nề...
Có nghe tiềm thức rủ hồn về xưa?
Còn đâu vành nón bài thơ
Che nghiêng làn tóc xõa bờ vai ngoan
Ðôi tay đã đuối cơ hàn
Ðôi chân hằn vết thời gian não nề...
Hương tàn gợi nhớ ủ
ê
Chợt nghe trắc ẩn đổ về tâm tư
Hai mươi năm lẻ quá thừa
Ðể cho môi mắt nhạt nhòa xuân tươi
Cho em an phận với đời
Ðường chiều xóm nhỏ, lui cui đi về
Chợt nghe trắc ẩn đổ về tâm tư
Hai mươi năm lẻ quá thừa
Ðể cho môi mắt nhạt nhòa xuân tươi
Cho em an phận với đời
Ðường chiều xóm nhỏ, lui cui đi về
Yên Nê Đoàn Văn Khanh
No comments:
Post a Comment