Chiếc xe bò cọc
cạch
Chở một bầy con cháu Rồng Tiên
Mang trên vai một truyền thống tự hào
Ði quanh quẩn cái ao bèo có lũy tre già bao bọc
Theo bốn ngàn năm văn hiến ròng rã lăn đều
Cho dù có trải qua lắm lần cơn ấm lạnh
Vẫn ru nhau một điệu buồn từ thủa xưa xa
Có anh chàng họ Chử số nghèo không khố
Do duyên trời lấy được nàng công chúa chim sa
Có anh Trương Chi xấu xí cam phận chèo đò
Ôm khối tình câm nên quả tim hoá ngọc
Có nàng Tô thị trông chồng đi mãi không về
Bồng con lên núi, lâu dần thành tượng đá chơ vơ
Có chàng Từ Thức nghêu ngao chán đời trần tục
Giũ áo từ quan, lên non tìm động Hoa đào
Và xem đời như một giấc chiêm bao
Chở một bầy con cháu Rồng Tiên
Mang trên vai một truyền thống tự hào
Ði quanh quẩn cái ao bèo có lũy tre già bao bọc
Theo bốn ngàn năm văn hiến ròng rã lăn đều
Cho dù có trải qua lắm lần cơn ấm lạnh
Vẫn ru nhau một điệu buồn từ thủa xưa xa
Có anh chàng họ Chử số nghèo không khố
Do duyên trời lấy được nàng công chúa chim sa
Có anh Trương Chi xấu xí cam phận chèo đò
Ôm khối tình câm nên quả tim hoá ngọc
Có nàng Tô thị trông chồng đi mãi không về
Bồng con lên núi, lâu dần thành tượng đá chơ vơ
Có chàng Từ Thức nghêu ngao chán đời trần tục
Giũ áo từ quan, lên non tìm động Hoa đào
Và xem đời như một giấc chiêm bao
Sấm Tây phương nổ rung rinh trời Ðông Á
Chiếc xe bò cọc cạch đứng khựng cạnh bờ ao
Kẻ lo âu, người sợ sệt, xôn xao
Có kẻ lại loay hoay mong tìm đường cứu gỡ
Từ đỉnh cao trí tuệ ngang đầu tầm cán cuốc
Một bọn người nhất quyết phế bỏ chiếc xe bò
Ðể dẫn dắt bầy Tiên Rồng thoát vòng luẩn quẩn
Bọn cho mình tiến bộ vận dụng hết trí năng ưu việt
Phá tan hoang chiếc xe bò cọc cạch ngàn năm
Nặn óc, vắt tim, sáng tạo ra cái gọi là xe cải tiến
Cả một lũ xúm lại thay bò đẩy kéo hò reo
Ðạp lên bốn ngàn năm văn hiến
Dắt díu nhau đi vẫn không xa khỏi cái ao bèo
Tai lại nghe lời ru của điệu buồn muôn thủa
Mắt ngước lên trời tìm truyền thống tự hào
Thấy hỏa tiễn liên hành tinh bay vào vũ trụ
Chợt nhận ra mình như vẫn cứ chiêm bao
Yên Nê Đoàn Văn Khanh
No comments:
Post a Comment