Phải
chăng vì ngỡ gặp mình
Ta đem duyên nợ buộc lầm vào nhau
Chỉ vì ngáy mới quen nhau
Cái ta lùi lại nép sau cái mình
Ta đem duyên nợ buộc lầm vào nhau
Chỉ vì ngáy mới quen nhau
Cái ta lùi lại nép sau cái mình
Phải chăng đời vốn nổi chìm
Cái ta nổi dậy cái mình chìm mau
Để ta quay lại trách nhau
Vì mình mà phải khổ đau một đời
Cái ta nổi dậy cái mình chìm mau
Để ta quay lại trách nhau
Vì mình mà phải khổ đau một đời
Thương nhau thì cũng thương rồi
Trách nhau thì cũng không ngoài trăm năm
Lỡ lầm cũng thủa xa xăm
Xin cho nhau được một lần ru nhau
Trách nhau thì cũng không ngoài trăm năm
Lỡ lầm cũng thủa xa xăm
Xin cho nhau được một lần ru nhau
Ru rắng đời chẳng bao lâu
Niềm vui quá hiếm nỗi sầu triền miên
Giờ đây cuối nẻo muộn phiền
Chạnh lòng khi bóng chiều nghiêng qua thềm
Hãy cho mình chút êm đềm
Cái ta hãy lắng, nỗi niềm thôi dâng
Nữa mai tuổi hạc đã tròn
Ngàn sau có nhớ hãy còn lời ru
Niềm vui quá hiếm nỗi sầu triền miên
Giờ đây cuối nẻo muộn phiền
Chạnh lòng khi bóng chiều nghiêng qua thềm
Hãy cho mình chút êm đềm
Cái ta hãy lắng, nỗi niềm thôi dâng
Nữa mai tuổi hạc đã tròn
Ngàn sau có nhớ hãy còn lời ru
Yên Nê Đoàn Văn
Khanh
No comments:
Post a Comment