Mười lăm, mười tám,
hai mươi
Tràn đầy nhựa sống, sáng ngời con tim
Ðẹp làm sao tuổi thanh xuân
Ðáp lời sông núi, tòng quân diệt thù
Anh đi giành lại cơ đồ
Tin vào Cách mạng mùa thu huy hoàng
Mẹ già một nắng hai sương
Còng lưng sản xuất góp phần nuôi anh
Chín năm gian khổ đấu tranh
Ðiện biên chiến thắng, máu anh đổ nhiều
Mong cho dân mạnh, nước giàu
Có đâu nửa mảnh vốn nghèo, nghèo thêm
Một lần nữa, lại vùng lên
Tự do no ấm phải nguyền hy sinh
Trường sơn dốc đá chênh vênh
Hai mươi năm dấu chân in đã mòn
Thân anh xơ xác cõi còm
Vẫn còn phấn đấu tận cùng tủy xương
"Mùa xuân đại thắng" tang thương
Anh đi giữa phố Miền Nam, ngỡ ngàng
Vinh quang, hay đống tro tàn?
Tự do no ấm lại càng xa xăm...
Tràn đầy nhựa sống, sáng ngời con tim
Ðẹp làm sao tuổi thanh xuân
Ðáp lời sông núi, tòng quân diệt thù
Anh đi giành lại cơ đồ
Tin vào Cách mạng mùa thu huy hoàng
Mẹ già một nắng hai sương
Còng lưng sản xuất góp phần nuôi anh
Chín năm gian khổ đấu tranh
Ðiện biên chiến thắng, máu anh đổ nhiều
Mong cho dân mạnh, nước giàu
Có đâu nửa mảnh vốn nghèo, nghèo thêm
Một lần nữa, lại vùng lên
Tự do no ấm phải nguyền hy sinh
Trường sơn dốc đá chênh vênh
Hai mươi năm dấu chân in đã mòn
Thân anh xơ xác cõi còm
Vẫn còn phấn đấu tận cùng tủy xương
"Mùa xuân đại thắng" tang thương
Anh đi giữa phố Miền Nam, ngỡ ngàng
Vinh quang, hay đống tro tàn?
Tự do no ấm lại càng xa xăm...
Một đời khắc khổ
chưa cam
Hết thời chiến đấu, về làm phục viên
Anh ngồi kia, cạnh liếp phên
Vá xe đạp, kế nuôi thân từng ngày
Anh nhìn ra đất nước này
Vẫn ăn độn cũng chưa đầy bát cơm
Hết thời chiến đấu, về làm phục viên
Anh ngồi kia, cạnh liếp phên
Vá xe đạp, kế nuôi thân từng ngày
Anh nhìn ra đất nước này
Vẫn ăn độn cũng chưa đầy bát cơm
Thấy chưa anh, trang sử
buồn
Ghi bằng xương máu của rừng mộ bia?
Biết chưa anh, cảnh thảm thê
Cùng hờn oan của cơn mê Ðại đồng?
Thương chưa anh, giống Lạc Hồng
Bao nhiêu năm vẫn bần cùng tối tăm?
Tiếc không anh, tuổi thanh xuân
Quên mình vì lũ vong thân mù lòa?
Xót không anh, bà mẹ già
Cả đời vất vả quê nhà mong con?
Anh còn suy nghĩ gì không?
Ghi bằng xương máu của rừng mộ bia?
Biết chưa anh, cảnh thảm thê
Cùng hờn oan của cơn mê Ðại đồng?
Thương chưa anh, giống Lạc Hồng
Bao nhiêu năm vẫn bần cùng tối tăm?
Tiếc không anh, tuổi thanh xuân
Quên mình vì lũ vong thân mù lòa?
Xót không anh, bà mẹ già
Cả đời vất vả quê nhà mong con?
Anh còn suy nghĩ gì không?
Yên Nê Đoàn Văn Khanh
No comments:
Post a Comment