Pages

"Ao Sau Vườn" vốn là một trang Web đã từng góp mặt trên mạng từ năm 1998 nhằm phổ biến những sáng tác của cá nhân tôi để cùng chia xẻ với mọi người, nhưng nay đã đóng lại vì khả năng kỹ thuật cũng như sức khoẻ không còn cho phép tôi duy trì trang Web này như cũ. Tuy nhiên, để đáp lại chút duyên tri ngộ cũng như cảm tình mà nhiều bạn bè và độc giả đã dành cho trang Web trên bấy lâu nên tôi dùng trang blog này làm nơi lưu trữ các sáng tác trên hầu giúp qúy bạn bè và độc giả có thể ghé vào đọc khi muốn tìm lại chút kỷ niệm nào đó đối với "Ao Sau Vườn".

Friday, February 22, 2013

Người Da Tím - Yên Nê


Ðánh chết cha nó đi! Ðánh cho bỏ mẹ nó!
Và báng súng, và gót chân, và gậy gộc
Và bất cứ cái gì giúp tăng cường sức mạnh của tay chân
Vẫn dồn dập đổ xuống cái thân hình co quắp


Nông trường cải tạo một chiều trời quay quắt
Nắng cháy da những con người lê kiếp sống mòn
Vì đỉnh cao trí tuệ biến nhân loại thành một lũ cuồng ngông 
Một đám da vàng bủng hùng hổ đấm đá một thằng da xám xỉn 
Và một bầy những thằng da xám xỉn chỉ biết lấm lét nhìn  

Thằng da xám xỉn đã trở thành thằng da tím
Một màu da quái đản nhất trên đời
Vì chiều nay nghe tự do như réo gọi đâu đây
Hắn chợt thấy mình không phải là con bò nhai lại
Suốt đời ca mãi bài biết ơn Ðảng khoan hồng
Ngày bảy lạng khoai mì nuôi hai buổi cầm cuốc
Sống trong nỗi trông chờ từng cái mốc ba năm
Ðể hối cải về những tội hắn không hề mắc phải
Và nhìn một ngày mai ảm đạm cho con cháu mình
Hắn chỉ muốn trở lại kiếp chim trời bay nhảy
Nhưng từ lâu rồi cánh của hắn đã bị vặt hết lông
Hắn mới nhón đã bị đám da vàng bủng chụp trở lại
Biến hắn thành con chiên đền tội cho bọn chúng trả thù
Vì suốt đời ăn nhằm cái bánh vẽ bùa mê
Nên thực tại là cái đói triền miên dằn vặt
Chỉ chờ cơ đấm đá cho vơi những ẩn ức trong lòng

Ðánh chết cha nó đi! Ðánh cho bỏ mẹ nó!
Ðâu hết rồi lời mẹ ru êm ái thủa nằm nôi
Và hắn chết như một loài côn trùng câm lặng
Giữa trần gian đã tuyệt chủng giống người
Hắn chết đi trong sắc da màu tím rịm
Vì con người không còn chỗ đứng ở trần gian 

Yên Nê Đoàn Văn Khanh

No comments:

Post a Comment