Tưởng rằng rồi sẽ
nguôi quên
Chợt đâu hối tiếc dâng lên nghẹn ngào
Hãy cho tôi được thì thào
Gọi người xa vắng đi vào trong mơ
Chỉ vì tôi quá ngu ngơ
Dối lòng, tôi trót hững hờ tơ duyên
Ðể rồi hối tiếc triền miên
Gọi người mỗi bước truân chuyên một mình
Từ trong u uẩn chân tình
Gọi người để thấy chính mình chơi vơi
Mất người, tôi mới thấy tôi
Thấy tôi xa xót, thấy tôi bàng hoàng
Thấy tình yêu đến muộn màng
Thấy mình duyên kiếp dở dang cả rồi
Âm thầm tôi trách tôi thôi
Trách tôi dè dặt, trách tôi ơ hờ
Trách tôi đã quá dại khờ
Yêu mà lặng lẽ, thờ ơ với tình
Mất người, tôi mới biết mình
Gọi người trong suốt hành trình lẻ loi
Một mai khi sắp lìa đời
Tôi xin lần chót gọi người khôn nguôi
Chợt đâu hối tiếc dâng lên nghẹn ngào
Hãy cho tôi được thì thào
Gọi người xa vắng đi vào trong mơ
Chỉ vì tôi quá ngu ngơ
Dối lòng, tôi trót hững hờ tơ duyên
Ðể rồi hối tiếc triền miên
Gọi người mỗi bước truân chuyên một mình
Từ trong u uẩn chân tình
Gọi người để thấy chính mình chơi vơi
Mất người, tôi mới thấy tôi
Thấy tôi xa xót, thấy tôi bàng hoàng
Thấy tình yêu đến muộn màng
Thấy mình duyên kiếp dở dang cả rồi
Âm thầm tôi trách tôi thôi
Trách tôi dè dặt, trách tôi ơ hờ
Trách tôi đã quá dại khờ
Yêu mà lặng lẽ, thờ ơ với tình
Mất người, tôi mới biết mình
Gọi người trong suốt hành trình lẻ loi
Một mai khi sắp lìa đời
Tôi xin lần chót gọi người khôn nguôi
Yên Nê Đoàn Văn Khanh
No comments:
Post a Comment