Anh còn có nhớ thủa xưa
Có loài hoa chỉ nở từ an pha?
Loài hoa vàng thắm hiền hòa
Loài hoa của tuổi mặn mà xe duyên
Có loài hoa chỉ nở từ an pha?
Loài hoa vàng thắm hiền hòa
Loài hoa của tuổi mặn mà xe duyên
Anh, từ rời bỏ sách
đèn
Kiếm cung nhận lấy, quyết rèn chí trai
Sơn hà một mảnh xẻ hai
Hờn oan, uất ức, trĩu vai dân gầy
Lòng anh thổn thức đã đầy
Anh đi nuôi mộng xây đời yêu thương
Bãi, đồi, sân bắn, thao trường
Mồ hôi đổ xuống đượm hồng an pha
Dù gian lao chẳng nề hà
Mong ngày mai nở, xông pha giúp đời...
Kiếm cung nhận lấy, quyết rèn chí trai
Sơn hà một mảnh xẻ hai
Hờn oan, uất ức, trĩu vai dân gầy
Lòng anh thổn thức đã đầy
Anh đi nuôi mộng xây đời yêu thương
Bãi, đồi, sân bắn, thao trường
Mồ hôi đổ xuống đượm hồng an pha
Dù gian lao chẳng nề hà
Mong ngày mai nở, xông pha giúp đời...
Và mai cũng đã nở rồi
Bốn phương rộng mở đón mời anh đi
Mỗi mùa, từng lớp chia ly
Dấn thân phục vụ, quản gì chông gai
Biển đông, lên đến non đoài
Phù sa sông Cửu, lại ngoài miền Trung
Chân anh ghi dấu hào hùng
Máu anh đã tưới ruộng đồng lên xanh...
Bốn phương rộng mở đón mời anh đi
Mỗi mùa, từng lớp chia ly
Dấn thân phục vụ, quản gì chông gai
Biển đông, lên đến non đoài
Phù sa sông Cửu, lại ngoài miền Trung
Chân anh ghi dấu hào hùng
Máu anh đã tưới ruộng đồng lên xanh...
Anh còn mê mải đấu tranh
Nhưng giòng lịch sử đoạn đành buông xuôi
Quê hương rẽ khúc đổi đời
Ý trời đã định, lòng người khó đương
Một ngày nắng đỏ phố phường
Mẹ già khóc ngất bên đường giữa trưa
Mai vàng rụng tựa sa mưa
Bếp hồng tẻ lạnh, chiều thưa bóng người
Vợ nhà đôi mắt xa vời
Ðàn con đành mất nụ cười đón cha...
Nhưng giòng lịch sử đoạn đành buông xuôi
Quê hương rẽ khúc đổi đời
Ý trời đã định, lòng người khó đương
Một ngày nắng đỏ phố phường
Mẹ già khóc ngất bên đường giữa trưa
Mai vàng rụng tựa sa mưa
Bếp hồng tẻ lạnh, chiều thưa bóng người
Vợ nhà đôi mắt xa vời
Ðàn con đành mất nụ cười đón cha...
Ðã bao lần lá thay qua
Ðồi hoang, sỏi đá xót xa tủi hờn
An pha thiếu kẻ vun trồng
Ðể mai vàng cũng chẳng còn nở hoa
Ðồi hoang, sỏi đá xót xa tủi hờn
An pha thiếu kẻ vun trồng
Ðể mai vàng cũng chẳng còn nở hoa
Yên Nê Đoàn Văn Khanh
No comments:
Post a Comment