Ô hay có một con đường
Đã từng in dấu bước chân đi về
Con đường đất nhỏ gồ ghề
Dẫn từ bến cảng chạy về bờ kênh
Nhà em ở miệt xóm trên
Nhà tôi ở mé bờ kênh cuối đường
Ngày nao em vẫn đến trường
Ngày nào tôi cũng hãy còn bút nghiên
Phải chăng trời chẳng xe duyên
Nên mình chẳng gặp chẳng quen bao giờ
Em chưa hề biết đợi chờ
Tôi qua lại vẫn hững hờ xóm đông
Rồi theo ngày tháng ruổi rong
Em mang số kiếp long đong vào đời
Tôi trôi nổi khắp phương trời
Đuổi theo nghiệp dĩ của thời chiến chinh
Đến ngày tàn cuộc đao binh
Làm tên chiến bại nghe mình đớn đau
Bao năm sống kiếp ngựa trâu
Mệnh trời chưa dứt biển dâu đổi dời
Đem thân nương náu xứ người
Quay qua ngoảnh lại da mồi tóc sương
Đường buồn cuối nẻo tha hương
Cơ duyên xui khiến cho cùng gặp nhau
Dần dà chuyện trước chuyện sau
Em và tôi chợt nhận nhau láng giềng
Biết nhau đời lắm ưu phiền
Thương nhau vì những nỗi niềm riêng mang
Đường chiều hai ngả trái ngang
Nói sao thì cũng lỡ làng mà thôi
Con đường xưa ngỡ pha phôi
Giờ mang nỗi nhớ ngậm ngùi xót xa
Đã từng in dấu bước chân đi về
Con đường đất nhỏ gồ ghề
Dẫn từ bến cảng chạy về bờ kênh
Nhà em ở miệt xóm trên
Nhà tôi ở mé bờ kênh cuối đường
Ngày nao em vẫn đến trường
Ngày nào tôi cũng hãy còn bút nghiên
Phải chăng trời chẳng xe duyên
Nên mình chẳng gặp chẳng quen bao giờ
Em chưa hề biết đợi chờ
Tôi qua lại vẫn hững hờ xóm đông
Rồi theo ngày tháng ruổi rong
Em mang số kiếp long đong vào đời
Tôi trôi nổi khắp phương trời
Đuổi theo nghiệp dĩ của thời chiến chinh
Đến ngày tàn cuộc đao binh
Làm tên chiến bại nghe mình đớn đau
Bao năm sống kiếp ngựa trâu
Mệnh trời chưa dứt biển dâu đổi dời
Đem thân nương náu xứ người
Quay qua ngoảnh lại da mồi tóc sương
Đường buồn cuối nẻo tha hương
Cơ duyên xui khiến cho cùng gặp nhau
Dần dà chuyện trước chuyện sau
Em và tôi chợt nhận nhau láng giềng
Biết nhau đời lắm ưu phiền
Thương nhau vì những nỗi niềm riêng mang
Đường chiều hai ngả trái ngang
Nói sao thì cũng lỡ làng mà thôi
Con đường xưa ngỡ pha phôi
Giờ mang nỗi nhớ ngậm ngùi xót xa
Yên Nê Đoàn Văn Khanh
No comments:
Post a Comment